Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế. Một là ông tuyên bố từ giã nghiệp văn. Cũng như dù sao họ cũng là những người thân, bè bạn khác của tôi.
Tai họa có thể ập xuống bất cứ lúc nào. Nhưng bản thân sự lương thiện không cho ta uống chết nó. Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên.
Khi càng ngày càng có nhiều lớp người muốn vươn đến những tầm cao, bạn sẽ yên tâm hơn với nỗ lực cho những cung bậc mới. Nếu họ xoay một trăm tám mươi độ, nghĩ về bạn như vậy, bạn sẽ yên lòng hơn với việc mình đang làm. Khi càng ngày mong muốn tranh đấu cho hạnh phúc càng có vẻ nguội lạnh đi.
Tôi chẳng cần biết tương lai để làm gì. Không phải là rứt tung. Con chó nhỏ (đã chết) của tôi từng làm thế mỗi lúc tôi tròng xích vào cổ nó, dắt nó, đúng hơn là nó kéo tôi đi, từ tầng bốn xuống.
Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe. Hoặc về sau mới lí giải được. Bác bạn và bạn thật ra sống đều không phải để trở thành vĩ nhân để đọng lại di tích trên bề mặt lịch sử mà chỉ là sống theo cách mình lựa chọn.
Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh. Không, cháu không phản đối, con không phản đối. Mong ông chỉ nói những điều cần nói.
Bác bắn đại bác từ thành trì của bác tới chỉ nghe tiếng nổ chứ không tới. Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy. Để chúng lúc nhúc, lên men khá khó chịu.
Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới. Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú. Vì có lẽ ông ta có một sự thân quen với tiềm thức của mình.
Đừng nhầm bạn với tôi. Và họ luôn trữ sẵn những nụ cười mỉa mai hoặc lời trêu chọc như dao đâm. Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít.
Và tôi lại muốn khóc vì bất lực. Mãi mãi, ta chỉ là một cậu bé nhạy cảm, càng lớn càng nhạy cảm. Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu.