“Anh ta hỏi một số câu hỏi, nhưng có vẻ như chẳng hề thực sự quan tâm đến chúng”, Hertzfeld nhớ lại. Một câu hỏi của ông chợt nảy ra là: Cách tiếp cận nào sẽ tốt hơn cho điện thoại di động? Jobs có thể xây dựng một đội ngũ quản lý mới ít bất đồng hơn và nhã nhặn hơn.
Họ đi lại quanh phòng, tuy mệt mỏi nhưng đầy phấn khích. Vào tháng Hai năm 2010, Jobs đã tổ chức sinh nhật lần thứ 55 của mình cùng với gia đình. Khi ông bước ra khỏi cửa, Debi Coleman ngăn ông lại.
Bà hỏi tôi: "Anh có nghĩ rằng nếu ai đó đã thao thao bất tuyệt về về một thứ gì đó suốt cả buổi tối như vậy thì người ta sẽ mua nó cho anh?" bà dường như thực sự bối rối về việc này. Jobs mời otellini đến cơ sở của hội đồng quân sư cấp cao “top 100” của Apple, ở đó otellini, khoác lên người bộ áo choàng phòng thí nghiệm Intel nổi tiếng, trông giống một bộ trang phục thỏ, và trao cho Jobs một cái ôm thật chặt. Đó là sản phẩm quan trọng nhất mà ông thực hiện từ sau chiếc Macintosh đời đầu, và ông thấy nó không ổn.
ông trở nên rất dễ kích động, thường xuyên vừa khóc vừa lớn tiếng chửi bới bất kỳ ai khuyên ông nên bớt kín tiếng. “Đừng lo lắng”, Jobs đảm bảo với ông ta và ban lãnh đạo rằng “Đây là những nhân viên cấp thấp và sẽ không ảnh hưởng đến hoạt động công ty, và dù gì thì họ sẽ vẫn rời đi”. Điều đó cũng xảy ra với Apple khi Sculley gia nhập công ty, đó là lỗi của tôi, và nó cũng xảy ra khi Ballmer tiếp quản Microsoft.
Nhiều năm qua đi, bà và Mona thường đón Giáng sinh tại nhà Jobs. The Beatles cũng làm như vậy. Và đó là ứng dụng duy nhất có thể hoạt động”.
Trong quý đầu tiên, họ đã bán được phân nửa số đó. Jobs nhớ lại: Chúng tôi đã nói rất nhiều về việc tập trung. Ngay cả khi các sản phẩm phần cứng và các dòng phần mềm của Pixar đang không được ủng hộ thì Jobs vẫn tiếp tục bảo vệ nhóm hoạt họa.
Tôi hiểu rõ những gì mình nói và hóa ra tôi lại thường đúng. Đó là một hiện tượng mà ông có thể tái thực hiện mỗi khi giới thiệu một sản phẩm quan trọng, từ Macintosh năm 1984 cho tới Ipad năm 2010. Jobs có lần đã từng tuyên bố “ông ấy sẽ là một người suy nghĩ thoáng hơn nhiều nếu thử dùng chất kích thích một lần hay đừng bước vào lằn ranh của thế giới tôn giáo Hindu khi còn trẻ”.
Khi Markkula đến, ông đã đồng ý lắng nghe với một điều kiện: Jobs phải giữ im lặng. Khi Jobs nói rằng mình có một ấn tượng khá tốt về giọng hát của Dylan, “ông ấy luôn là một trong những người hùng của tôi”, Jobs hòi tưởng. Nhưng những chuyện như thế này đã gắn kết mọi người lại với nhau một cách sâu sắc”.
“Có khoảng 25% trong nhân vật ấy thực sự là tôi, nhất là phong cách,” ông nói với ký giả, Steve Lohr. Jobs đưa cho ông số điện thoại di động của Bono và ông này bay thẳng đến phòng ăn của ca sĩ ở Dublin. Cảnh cuối cùng của tiểu thuyết là hình ảnh người đàn ông nhảy với cô con gái của mình.
Gates trả lời là 600. Tuy nhiên tôi đã cố gắng hết sức để cân bằng những tư liệu mang tính xung đột và minh bạch với những nguồn tư liệu tôi đã sử dụng. Đó là một cách thức rút lui khá mềm mỏng.