Mọi người đang chờ cơm tôi ở nhà. Bác chọn đội đỏ mất rồi, cháu chọn đội xanh vậy. Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại.
Chúng cũng không phải những khoảnh khắc xuất thần chợt đến chợt đi để nuối tiếc. Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn. Rồi bảo cảm ơn ta đi.
Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Không phải lúc nào bạn cũng lủi thủi quay lại. Những cái đó rồi sẽ đến, không tránh được.
Chàng ra về thắc mắc: Tại sao nó chẳng yêu mình? Tôi lấy cuốn tiếng Anh không học nữa và bắt đầu chầm chậm tước nó ra. Có thể em muốn thế trong những lúc cô đơn.
Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn. Khi mà bạn bắt buộc cần những đối xử dịu dàng dành cho một con bệnh thì họ lại thường dùng phương pháp nhà binh. Ta thấy đã đủ ớn rồi.
Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp. Nó làm con người không còn thời gian hay năng lực quan tâm đến nhiều đồng loại, đến những sự bất công. Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được.
Con mèo lại sán vào tôi. Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này. Trong tay tôi không có luật…
Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây. Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này. có đứa nói bệnh viện này chữa cho bộ đội rồi mới đến lượt dân
Và anh tìm đâu ra những người tài ủng hộ khi những vị chủ tập đoàn chó ngao kia là những kẻ trọng dụng người tài hơn bất cứ chính phủ nào. Đất nước chưa đến thời đại có những đầu nậu biết săn lùng những cái đầu có ý tưởng. Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại.
Bác trai nghiện thuốc lào, hứa bỏ mãi không được. Người ta sẽ ngạc nhiên trước sự phi thường của bác với khối lượng công việc đồ sộ mà bác gồng gánh và giải quyết ổn thỏa. Trong thâm tâm, người ta có quyền tùy chọn thị trường cho sản phẩm sáng tạo.