Em biết tính cháu không thích đến ở nơi lạ. Có nhiều trạng thái mà bây giờ mới lí giải được. Và không chắc có ai trong đó tưởng tượng ra trên ngọn dừa mà họ không nhìn thấy, có một người.
Tin một chút, một chút thôi, em ạ. Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình. Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến.
Đến nhanh nữa lên, để con người đỡ khổ. Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra. Cố nhé, cố học cho xong 2 năm rồi tha hồ, tha hồ… 2 năm.
Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng. Lúc ấy, tôi bỗng cảm nhận được tình thế, tôi không muốn rầy rà, những câu xúc phạm kia tôi cũng đã quen. Chỉ nói phòng làm bằng gỗ theo kiểu Phần Lan.
Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này). Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền… Nó cũng không thích tôi lắm.
Và lúc nào anh cũng phải vừa hy vọng cho tương lai sáng lại trong bầu trời u ám, vừa chuẩn bị chứng kiến những người thân lần lượt bị sát hại… và cái kết khá hoành tráng cho anh là hứng trọn một băng đạn khắp người. Đời sống toàn vẹn là đời sống nhiều trạng thái với những tỷ lệ khác nhau mà tự thân chủ thể dung hợp, pha trộn. Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết.
Chẳng hạn bạn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cầm tay một cô gái. Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung. Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập.
Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI. Chính em đã từng bảo như vậy còn gì. Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh.
Và sẽ ngạc ngạc nhiên hơn nếu nó đã được phát minh mà tôi chưa biết bao giờ. Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày. Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi.
Một con người có thể coi là cư dân cơ bản trong xã hội lí tưởng. Một số người trong số họ cũng biết. Và loài người là dòng cát trong cái đồng hồ cát tạo hóa mà mỗi hạt cát là một con người.