Như người đầu bếp thiên tài mất hết khứu giác, vị giác. Nàng nhủ: Chắc là vì ta quá yêu chồng. Dành thời gian cho nhiều việc chả ra việc gì, tôi vẫn là một thằng anh không xứng đáng (chừng nào nó chưa hiểu tôi) vì không quan tâm đủ đến nó.
Đoán rằng nó bên dưới tầng một vì nghe có vẻ xa xôi. Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi. Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước.
Họ không tìm thấy đâu, sẽ không tìm thấy đâu. Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh. Không phải tôi tị ghen đâu các chú ơi.
Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó. Ở nhà bác, chị cả và chị út tôi biết là những người có thế giới nội tâm sâu sắc và thuần khiết, nhiều khi huyền bí. - Ông quả là người biết lo xa.
Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết. Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì. Họ chiếm tỷ lệ một trên hai lăm khán giả, hoặc một trên năm mươi gì đó.
Ví dụ như dùng khi lúc anh họ kể về bạn trong bữa cơm: Anh em nhà thằng này cứ tắm xong là lấy quần áo sạch lau người, mà khăn tắm thì có. Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo. Sau rồi sẽ tàn sát lẫn nhau để có một kẻ bá chủ duy nhất.
Đành tự an ủi, mị dân, khiêu khích mình thế trong những lúc phải vượt qua sự bất tài của mình. Tôi cũng không phản đối đâu. Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế.
Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu. Thế nên mới chả bao giờ hiện sinh tất tần tật cả. Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà…
Điểm Văn trúng tủ nhưng cũng hơi bất ngờ. Đời sống luôn cần những sự dung hòa. Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi.
Chả là tôi có làm chân loăng quăng ở công ty gốm sứ mây tre đan của chị. Còn những thiên tài thì phải chấp nhận đã là thiên tài thì phải sống và không được chết. Chà, ta thua hắn, có lẽ.