Đòi hỏi một sự hy sinh và đùm bọc lẫn nhau ngay lập tức trong cả một cộng đồng con người lây nhiễm sự vị kỷ, sức ì và thiếu niềm tin mãn tính là một điều viển vông. Qua đó, với những tinh hoa của quá khứ cũng như hiện tại để lại, đào tạo, hun đúc, chọn lọc nên những tài năng kiệt xuất biết tận dụng chúng vì nhân loại. Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác.
Và nó được tái tạo chậm hơn cái được phát ra. Những kẻ đứng đằng sau lãnh đạo những lãnh đạo. Tiếc là tôi không phải quí khách.
Một kẻ lạc loài vô cảm. Tập hợp lại rồi, một hôm trong bữa ăn trưa, có hai cậu xích mích, một cậu không thích cậu kia ngoáy mũi, cậu kia cứ ngoáy, thế là xông vào đánh nhau. Diệt cả những con virus có lợi cho sức đề kháng.
Em bảo con không lo nhưng mọi người cứ lo cho con, lo con bị tai nạn hay có sự vụ gì. Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra. Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc.
Để sống cho xong đời. Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói. Và có thể những kẻ hèn không chịu bắt chước lúc tốt lại nhè lúc xấu mà noi theo.
Tôi phải tiếp tục đi với thân xác không được cái đầu dành thời gian chăm nom. Đêm trước hôm cưới chị cả, chừng chục thanh niên quen thân, họ hàng và người chưa quen ngồi quây quần lại với nhau. Trước thì tháng gặp một hai lần.
Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai. Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết. Chưa thể biết ai biểu trưng cho Loài Người
Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi. Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải. Tôi viết chữ BÀI LÀM theo ông ta dạy.
Kẻ thắng thì làm gì đó với bàn cờ tan hoang. Họ còn bất lực hơn nữa. Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm.
Sự trùng hợp nhiều khi là tất yếu. Bên tai loáng thoáng những điệp khúc trong bài hát làm người của bác. Nhưng chuyện sẽ hay đấy, đâu chỉ có dở òm như đoạn vớ vẩn này.